Thỉnh thoảng, con cháu về thăm, ngoại tất tả ra chợ làng, dạo hết một vòng hàng này hàng kia để mua cân cá, lạng thịt hay mấy thứ hạt nêm, xì dầu…
Ngoại chưa đi đâu ra khỏi làng. Lần đầu tiên đến Đà Nẵng thăm chúng tôi cũng là lần duy nhất ngoại biết thế nào là siêu thị.
Tôi còn nhớ rất rõ dáng lưng nhỏ bé, khom khom của ngoại tưởng như bật thẳng lên khi chúng tôi dừng xe trước cổng siêu thị Co.opmart Đà Nẵng. Năm đó, Co.opmart vừa về thành phố của chúng tôi được vài tháng.
Hai tay ngoại nắm chặt lấy bàn tay tôi vì sợ lạc. Vừa đi, ngoại vừa nhìn ngó xung quanh, chốc chốc ngoại tặc lưỡi “quá chừng đồ ăn luôn con ơi”, “đi hoài ri, khi mô mới hết chỗ ni hỉ con”, “họ sắp xếp bài bản quá con hỉ”… Cứ mỗi câu nói ra, ngoại lại cười một mình.
Ngoại ghé hàng rau, nhìn những bó rau xanh tươi được người ta gói sẵn.
Ngoại sang dãy trái cây, những thứ quả quen có, lạ có rồi liên tục xuýt xoa vì bỡ ngỡ.
Những kệ dài bánh kẹo, mì gói, gia vị, thực phẩm khô… nối tiếp nhau làm ngoại nhớ đến chợ làng nhỏ xíu dưới quê. Ngoại quay sang vỗ vỗ lên tay tôi, thủ thỉ:
– Ở đây chắc không có cá thịt đâu con hỉ? Tanh rứa mà, răng bán trong ni được?
Tôi chưa kịp trả lời, một nhân viên Co.opmart đứng soạn hàng bên cạnh đã mỉm cười, hướng dẫn chúng tôi rẽ phải để đến khu thực phẩm tươi sống.
Từng hơi lạnh phả ra, vai ngoại run run. Ngoại chậm rãi bước và đăm đăm nhìn vào từng vỉ thịt, cá được đóng gói cẩn thận. Ngoại nửa muốn cầm lên xem, nửa ngần ngại. Tôi hiểu ý, đưa tay lấy một phần thịt gà đông lạnh.
Ngoại nhìn thật kỹ, nghiêng trái, nghiêng phải. Rồi trong tích tắc, gạt hết sự e dè hiện hữu, ngoại đưa tay bốc lấy một vỉ chả cá ở gần đó. Vẫn là những động tác chậm rãi, ngoại xem xét thật kỹ trước khi nhìn tôi và tuyên bố dõng dạc: “Họ làm kỹ quá con ơi, như ri thì tiện hơn làng mình rồi”.
Tôi nhìn ngoại, cười xòa, nắm tay ngoại đi tiếp. Xe đẩy của chúng tôi dần đầy lên sau khi một vài sản phẩm lần lượt được chọn lựa.
Ngoại dự tính sẽ nấu một bữa cơm thịnh soạn bằng những thực phẩm vừa mua được trong Co.opmart.
Ngoại sẽ rót vào từng món ăn cái vị mặn mòi, cay nồng của ẩm thực Quảng Trị với tất cả yêu thương dành cho con cháu.
Ngoại hay nói hồn quê là hồn đất, hồn người. Khẩu vị quê hương, món ăn quê hương nuôi dưỡng người quê mình lớn lên và đi xa.
Dù có sử dụng thực phẩm hay gia vị thế nào thì mỗi món ăn đều phải chứa đựng tình cảm và cái chất gốc gác quê hương đằm thắm, mặn mà. Có như vậy, con cháu mới nhớ quê hương mà tìm về.
Đã 13 năm kể từ ngày ấy. Giờ đây Co.opmart đã trở thành điểm mua sắm được người dân Đà Nẵng tin tưởng, đánh giá cao. Chúng tôi cũng quá quen thuộc với một Co.opmart đa sản phẩm, đa ngành hàng cùng tác phong phục vụ chuyên nghiệp, nhanh chóng.
Những kỷ niệm về lần đầu đưa ngoại đi siêu thị vẫn còn đó, đậm nét như vừa mới hôm qua. Chỉ có ngoại đã buông tay, về với hồn quê thăm thẳm; không còn cơ hội để cùng chúng tôi một lần nữa ngắm nhìn sự phát triển mạnh mẽ của Co.opmart hôm nay.
ĐƠN VỊ TÀI TRỢ