Hôm rồi về quê nghỉ lễ, tôi mượn xe đạp Martin của cháu chạy quanh trong xóm, rồi thăm rẫy… Lâu rồi không đạp xe, lên các con dốc mệt đứ đừ nhưng tôi rất vui vì chiếc xe đạp Martin gợi cho tôi nhớ về ký ức tuổi thơ.
Hơn 30 năm trước, xe đạp khá phổ biến ở vùng Định Quán- Đồng Nai. Ba tôi mua chiếc xe đạp do người hàng xóm ráp để tôi đi học, đồng thời làm xe chở hàng. Sau giờ học, tôi lấy một cây chịu lực cột ngay yên xe (đã được tháo ra) rồi cột vào tay lái một thanh gỗ tròn để làm tay lái, trên sườn ngang có gắn thêm một baga sắt…
Cứ như vậy, tôi đi chở phân, dầu diesel, gạo, chuối, điều, mít… Mỗi lần đi một mình, tôi có thể chở được 1 tạ nhưng thường là 70-80 kg. Nếu chở nhiều, em trai sẽ đẩy phụ, lúc đó có thể thồ đến 1,5 tạ.
Đến hè, tôi đạp xe vào rẫy mua mãng cầu rồi đem ra vựa bán lại kiếm lời… Tôi nhớ mấy cô, mấy chị hay nói: “Có con gái gả cho thằng này được nè! Nó biết tính toán làm ăn quá…”.
Chiếc xe đạp tuy xấu xí, thô kệch nhưng khá bền, đã theo anh em chúng tôi tới trường, vào rẫy, ra chợ suốt nhiều năm. Chiếc xe đó theo tôi đến năm lớp 11 thì mới đổi sang chiếc xe đạp khác. Đây cũng là chiếc xe đạp tự ráp nhưng nhẹ hơn nhiều so với chiếc cũ… Khi thi đại học xong tôi đã đạp xe từ điểm thi ở đường Cống Quỳnh (quận 1) vượt 120 cây số để về nhà, dù lúc ấy giữa hè, trời nắng gắt.
Rồi một lần, bạn trọ chung cho tôi mượn xe đạp Martin 107 của nó để về quê. Chiếc xe cứng cáp mà nhẹ xác và nhẹ đạp. Xuất phát lúc 5 giờ sáng, tôi đến nhà lúc hơn 11 giờ, do đoạn đường lần này ngắn hơn và chiếc xe này thì quá tốt! Từ khi được sử dụng “ké”, biết được ưu thế của xe đạp Martin, tôi luôn mơ ước có được một chiếc xe đạp như thế để đi học và về quê tiện hơn. Nhưng rồi cũng chỉ là mơ ước vì sau đó, tôi chỉ có khả năng mua nổi một chiếc sườn ngang “tự ráp” để đi suốt những năm học đại học…
Mấy mươi năm trôi qua, nay có cơ hội chạy chiếc xe Martin của cháu, cảm giác vẫn rất nhẹ. Tôi vui vì xe đạp Martin vẫn giữ vững thương hiệu “Hàng Việt Nam chất lượng cao” và luôn là sự lựa chọn hàng đầu của nhiều người Việt.